Không một ai yêu bóng đá Nam Định cũng như điền kinh Việt Nam lại không biết đến ông. Bởi đơn giản, ông quá đặc biệt. Ở bất cứ đâu khi đội bóng thành Nam thi đấu, đặc biệt trên sân Thiên Trường, tiếng trống rền vang, thúc giục của ông là nguồn động viên tinh thần lớn.
Đặc biệt, thời điểm bóng đá Nam Định gặp nhiều khó khăn, xuống thi đấu ở hạng Nhất, ông luôn gắn bó với đội, hiệu triệu tinh thần, nhuệ khí cho các cầu thủ. Tiếng trống ấy đã in sâu vào tâm trí của biết bao thế hệ cầu thủ nơi đây.
Để rồi, khi đôi tay đã bị vết hằn úa thời gian, tiếng trống ấy rời xa là bao nỗi nhớ ùa về. Và tiếng trống của ông đã dừng hẳn, sau thời gian chống chọi bệnh tật. Ông ra đi nhưng với người hâm mộ bóng đá, cái tên Thuyết trống sẽ còn vang vọng mãi.
Không chỉ biết đến là một CĐV cuồng nhiệt, trung thành, ông còn là một chân chạy vĩ đại, một người thầy, người bố mẫu mực. Ông có sự nghiệp lẫy lừng, trở thành một tượng đài của làng điền kinh Việt Nam với 29 lần vô địch việt dã lẫn hai cự ly chạy đường dài 5.000m, 10.000m, chưa kể một kỷ lục quốc gia tồn tại đến 11 năm.
Ông cũng được chọn tham dự hai kỳ Olympic 1980 và 1988 ở nội dung marathon. Kết thúc sự nghiệp, dù không có bằng HLV chuyên nghiệp nhưng chính ông là người đào tạo 5 cô con gái đạt những thành tích đáng nể ở đấu trường quốc gia.
Tiếng trống, chân chạy, HLV “nghiệp dư” đó đã trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 71.